Từ Hội - An chuyễn trường vào Tam Kỳ niên khóa 67 - 68 trọ
nhà thiếm tôi ở đường Nguyễn - thái - Học
mấy tháng vì nhà đông người nên tôi lại dời xuống ở nhà chú Hy trong khu đất vườn
nhà bà Trợ - Lâm .
Chú Hy gọi theo tên con , tên của chú là Hồ
- Quang - Phụ chú làm ở ngoài Ty nông nghiệp , quê chú ở xã Kỳ - Long quận Tam
- Kỳ anh em chú ở khu này đông lắm toàn là những người hiền lành chất phác ,
không hề gây hấn hay tranh cải gì với ai cả . Thủa đó mấy quận miền núi đều bị
mất an ninh việc đi lại khó khăn , nguy hiểm ,
chú thiếm có ba đứa con , con Hy lớn nhất đến thằng Hoanh rồi đến Quang
vợ chú cũng hiền lành , ở trọ nhà chú gồm có tôi , Nguyễn - Huệ , Cao - Ngọc -
Anh và Nguyễn - Em cùng học một lớp .
Trước mặt nhà chú là nhà của ông Đại - Úy Quế người Huế nhà ông có hai cháu gái
Hường đẹp hơn Nga mấy đứa tôi ưa ghẹo nên hai cô muốn ra giếng xách nước lựa
khi không có mấy đứa tôi ở nhà và cạnh nhà ông Quế là tiệm bán thuốc cao đơn
hoàn tán gia truyền của chị Lương - Thị
Hồng - Đào con ông Lương - Trọng - Hối làm ở Quốc Hội thời Việt - Nam Cộng
- Hòa phía sau là nhà ở có anh Phan - Anh - Tài bà con của chị dạy học ở trường
Trần - Cao - Vân và mấy đứa cháu Tập - Liễu - Đào . Tôi cũng hay qua đó đi chơi
với anh Tài
Nhà chú Hy thường có chú Lương - Ngọc - Mai (
chú Kế ) người cũng ở Kỳ - Long và cùng làm chung với chú ngoài Ty nông nghiệp
hay tới ngủ lại vì vợ con chú còn trên quê . Chú Mai vui tính hay nói tếu mấy đứa
tôi cũng mến chú ấy lắm cái tên của chú tôi không bao giờ quên vì tên ngược lại
của ông già người tình đầu tiên của tôi , khi nào tôi nhớ đến ông gia hụt Mai - Lương - Ngọc là
nhớ ngay tới chú Lương - Ngọc - Mai liền .
Hôm đó tôi đi học vừa về thấy chú Mai và đứa
con trai nhỏ hơn tôi độ 5 , 6 tuổi đang ngồi ăn cơm với gia đình chú Hy , mấy đứa
tôi thiếm dọn ăn riêng . Ăn uống xong cả nhà ngồi uống nước đàm đạo việc đời ,
tôi hỏi chú Mai em này là con chú à ? Chú nói không phải cha mẹ nó ở xã Phước -
Tiên , thuộc Tiên - Phước thôn của nhà nó và thôn của chú giáp nhau nên mới
quen biết , nhà của nó nghèo khổ nên cha mẹ nó còn ở lại trên quê chỉ mình nó
chạy xuống đang đi tìm việc làm và chú hỏi mấy đứa tôi có quen ai cần người làm
xin giúp cho nó với . Tôi quay qua hỏi nó tên gì ? Nó nói em tên Đông tối đó Đông và chú Mai đều ở lại nó kể chuyện
nhà nó đã nghèo không có đất ruộng cha mẹ lúc khỏe đi làm thuê , nay già yếu mà
bịnh lây lất khoai sắn qua ngày còn ở trên quê . Nghe nó nói tôi thấy tội nghiệp
nó quá và cứ nghĩ thử ai quen tôi đang cần người làm , trong nhất thời không biết
ai cả .
Sáng ra chú Mai , chú Hy đi làm nó cũng đi
luôn . Tôi dặn nó có đi đâu ít hôm ghé lại lỡ anh xin được việc làm cho Đông
thì đi liền nó dạ và ra đi , ba hôm nó quay lại nói em không tìm được việc gì cả
chắc em phải trở về nhà .Tôi bảo nó từ từ chứ em về lại họ có để yên cho em
không ? Nó nói em còn nhỏ không sao đâu ?
Ở đây không đi làm được cơm nước đâu có tiền mà ăn uống . Tôi dàn xếp với
nó tạm thời anh nói chú thiếm Hy nấu cơm cho Đông ăn vài tuần anh sẽ lo cho
Đông rồi nó đồng ý ở lại .
Nó ở đấy được mười ngày , buổi chiều đi học
về ăn uống xong tôi kêu nó đi dạo phố với tôi
hai anh em tành tành đi ra hướng chợ chiều ngang qua nhà cậu Ngọc - Anh
( Ngô - Diêm ) bà con bên ngoại tôi ông có đại bài gạo , tiệm tạp hóa lớn vào hạng
nhất nhì ở phố Tam - Kỳ thời ấy có cây xăng , dầu , cậu mợ lúc đó có mấy người
con để tôi tính thử Hoa con gái lớn Ngô - Cúc nè , Ngô - Kỷ nè ( Ngô Kỷ học lớp
với tôi ở Đức - Trí ) Dũng nè Bổn nè . . . Thấy tôi cậu gọi vào chơi , tôi xin
nói qua ông cậu này là một con người tuy tiền rừng bạc bể giàu có như vậy mà
tâm đức rất là tình cảm , cậu hiền lành
vui vẻ , bình dân không khi người , thị của , cậu rất thương tôi coi tôi như
cháu ruôt của cậu Cúc - Kỷ đều hiểu , hồi mới vào Tam - Kỳ cậu cứ bảo tôi về
nhà cậu ở học với Kỷ . Nhưng thật lòng mà nói nhà cậu giàu có , buôn bán kẻ ra
người vào nên tôi không lại ở . Tôi hỏi cậu có việc gì làm không cho Đông làm với
cậu nói được cậu đang cần một người bán xăng , dầu . Nói chuyện với cậu một lát
hai anh em ra về qua ngày sau Đông ra nhận việc , công việc đó đối với Đông
cũng không cực nhọc mấy , nhưng Đông làm được gần ba tuần không chịu được mùi
xăng dầu cứ bị say xăng hoài . Đông về nói với tôi rồi tôi ra nói với cậu , mợ . Cậu cũng khen nó làm được nhưng nó không chịu
được mùi xăng . Cậu mợ cho nó một tháng lương luôn .
Bí quá tôi phải đưa Đông về nhà kể cho mẹ
tôi nghe về hoàn cảnh của Đông . Mẹ tôi khuyên tôi cố tìm giúp việc làm cho
Đông , suy nghĩ mãi rồi lại sực nhớ đến anh Phụng , tôi liền xách xe chạy lên cỗng
MP ở núi Quế , dựng xe xong tôi vào chỗ
người Mỹ gác cỗng nhờ nhắn anh Phụng TD ra . Khi gặp anh tôi nói việc của Đông
anh bảo em đừng lo anh sẽ xin cho , hai ngày sau Đông đi làm lúc đó Mỹ mới tới
cũng cần nhiều việc lắm , đến ngày anh Phụng hẹn đón nó vào sở làm từ nay tôi
được yên tâm đi học không lo chuyên của Đông nữa .
Tôi cả nhà tôi , gia đình chú Hy , chú Mai đều
mừng cho nó , đi làm chiều về ăn ngủ nhà tôi , mẹ tôi không lấy đồng nào cả được
tháng rưỡi hôm đó cuối tuần tôi về nhà đến tối mà không thấy Đông về cả nhà tôi
nghĩ chắc trên đồn Mỹ cần làm thêm nên nó về trể , qua sáng hôm sau anh Phụng
chạy xe xuống nhà tôi hỏi Đông đâu rồi ? Tôi nói tối qua không thấy nó về Chứ không phải nó ở làm thêm trên đó sao ?
Anh Phụng kể nó làm cho ông Đại úy Paul ông có cái đồng hồ Longines nạm hột
xoàn nó lấy mất để ông Paul phàn nàn anh
, tôi phải xin lổi anh Phụng vì tôi mà anh bị người ta nặng nhẹ . Mà tội
cho anh Phụng thật anh đã coi tôi như một người em và giúp cho tôi nhiều việc
cũng vì lòng thương người của tôi mà gây cho anh điều khó xử
Tôi vào nhà chú Hy kể lại sự việc ai cũng tức
giận trách nó và cùng chia xẻ sự bức rức ở nơi tôi rồi mọi người đều đoán nó về
lại trên quê . Gần hai tháng sau tôi nhận
được một lá thư của nó từ quân trường gởi về xin lỗi tôi vì nó không dằn được
lòng tham khi thấy đồng hồ đẹp quá mà làm cho tôi phải mang tiếng , nó viết nói
nhiều lắm , xin lỗi mẹ tôi , xin lỗi anh Phụng nữa . Nó kể là khi viết thư cho
tôi nó khóc thật nhiều , nói khi ấy sợ quá
vào Hà Lam Thăng - Bình thấy ban tuyển mộ nhảy dù liền đăng ký , kể từ đó tôi không còn biết tin tức gì của
Đông nữa
Năm 2005 tôi qua Cali thăm chị tôi ở
Gardengrove , cậu Ngọc - Anh cũng ở vùng đó , anh chị tôi làm bửa tiệc sum họp
có mời cậu , mời Ngô - Cúc , Ngô - Kỷ đến chơi tối đến cậu bảo Kỷ chở tôi lại
nhà cậu ở lại hàn huyên với cậu , bao nhiêu chuyện ngày xưa tôi và cậu ở cái phố
nhỏ Ba Kỳ , nào chuyện của chị Thuyền
tôi hay goị " Thuyền - Lệ -Ký " Chuyện một người cũng vui lắm chỉ có
tôi Cậu và anh Thọ ( BS Thọ ) biết vui
thôi chứ không có gì bậy bạ cả , tôi về ghé thăm anh Thọ hai lần nhắc lại chuyện
cũ mà cười với nhau , rồi chuyện Thu - Hồng , Diễm - Ly người đẹp quán cafe'Thượng
, với thằng Đông đi làm cho cậu có ba tuần
mà cậu cũng còn nhớ mà hỏi thăm đến nó , chuyện những ngày sau 75 vào Nam lâu
lâu tôi lên Sài - Gòn ghé nhà cậu ở Trân - Quý - Cáp rồi lâu lâu cậu ra Bà - Rịa ở lại chơi với
tôi , cậu nhớ hết . Cậu cứ bảo tôi ở chơi thêm một vài ngày với cậu . Nhưng tôi
đi được có một tháng mà còn phải lên chị Hai và cháu tôi ở Seattle nữa rồi , lại
đi thăm bà con bạn bè nhiều nơi . Tôi hẹn với cậu không lâu sẽ qua thăm cậu .
Nhưng Cậu ơi ! Lần đó là lần con với cậu vĩnh biệt nhau khi nghe tin chị tôi gọi
qua báo tin cậu Ngọc - Anh đã mất rồi em ơi !. Lòng con thấy thương cậu vô cùng
, một ông cậu họ bên ngoại giàu sang không hề nghĩ đến vai vế mà cậu xem con
như một người thân tình có gì cậu cũng hay kể cho con nghe . Con rất kính phục
và nhớ những khi cậu nói chuyện tếu rôi cười cười .
Vì xa xôi con không đến để nhìn và tiển đưa
cậu đi về nước Chúa lần cuối cùng được , con chỉ khấn cầu nơi đó cậu mãi mãi là
một ông cậu Vui - Khỏe như thuở nào ở phố
nhỏ Ba Kỳ nghe cậu . Dù sao trong tôi cũng còn có được một niêm an ủi là chuyến
đi Mỹ đó đã cho tôi gặp lại cậu và anh Đỗ - Phạm - Hiễn tại nhà anh ở Rose
Land lần cuối trước khi hai người giã từ
cuộc đời . Thành thật xin lỗi Cúc - Kỷ vì cách trở T. không đến để nhìn và tiễn
cậu hòa nhập linh hồn trong ngọn lửa hồng bay vào trong cõi vô hình được .
Viết tại Úc Châu mùa Noel 2013
HÀ
- HOÀNG - VĨNH - LẠC - NSH