BÀI THƠ ĐẦU TIÊN
Trời phố huyện man
mác sầu thơ dại
Dẫu sân trường bao
lúc rộn ràng vui
Vì một buổi chợt
giật mình ái ngại
Bạn thân ta đôi má
thắm hung rồi!
(1962)
NHỚ LẠI TÌNH ĐẦU
Gấp sách lại lòng
buồn như tiểu thuyết
Dõi theo ai một
bóng nhỏ đường chiều
Khi điếu thuốc cuối
cùng vừa đốt hết
Thẩn thơ về như tiễn
một người yêu
Tình ủ mộng dưới
trăng vàng hiu hắt
Sầu tương tư như
sóng bủa quanh bờ
Bèn quyết định viết
thư tình thứ nhất
Gửi cho người… chỉ
dám nhớ vu vơ
Nỗi xao xuyến chưa
ra ngoài sách vở
Nên văn chương đã
nói hộ bao điều
Từ thao thức với
“người đâu gặp gỡ”
Ta đắm mình vào điệp
khúc tình yêu
Thương biết mấy
nét thân tình phố nhỏ
Con đường nào mà
không mang tên em
Ngày nắng hạ bồi hồi
cùng phượng đỏ
Đêm mưa thu xanh mộng
tưởng êm đềm
Rồi chia biệt làm
nhạt màu năm tháng
Và bao nhiêu môi
thắm đã phai hường
Nhưng ta vẫn giữ
bóng hình xa vắng
Lãng mạn thay là
câu trời một phương
Chiều nay bỗng nhớ
tình xưa đã mất
Quán bên đường
nghe vẳng một lời ca
Tựa câu hỏi sau
này còn mãi nhắc
Ta yêu người hay
(thủa ấy) yêu… ta?*
LÊ NGUYÊN ĐẠI
(1967)
*Thơ Nguyên Sa:
Ta đưa người hay
ta đưa ta?