Năm ấy ,tôi và Ba tôi lại cùng bị đau nặng,
Ba tôi bị
cảm
thương
hàn, lưỡi
đã ngả
màu đen, mẹ
tôi sợ
quá phải
mời
Cậu
Tài, một
người
thầy
thuốc
giỏi
,đến
nằm
võng ngủ
lại
nhà để
theo dõi bệnh
và cắt
thuốc
cho hai cha con tôi. Mẹ
tôi vừa
chạy
gạo
vừa
chạy
thuốc
trong hoàn cảnh
thật
khó khăn của
nạn
đói và thiếu
cả
lương
thực
lẫn
thuốc
men, hai cha con tôi nhiều
ngày chỉ
được
ăn cháo trắng
với
muối
hoặc
nước
mắm
,chẳng
biết
thịt
cá là gì cả.
Mẹ
thấy
thương
và cần
có chất
gì bổ
cho chúng tôi chóng hồi
phục.
Một
hôm trời
mưa
gió lớn,
ông Tăng ở
cách một
miếng
vườn
,đi cất
chạp
ở
sông Tiên về
bắt
được
mấy
con cá niên. Nghe tin,Mẹ
liền
vào nhà xúc 2 lon gạo
đem vào nhà ông Tăng để
đổi
cho được
2 con cá niên còn tươi
rói mang về
l Cha con tôi sung sướng
được
ăn một
bữa
cháo cá ngon chưa
từng
thấy
trong đời.
Tối hôm đó tôi thấy khoẻ
và tìm xuống
bếp
xem Me kể
chuyện
gì đó với
Cậu
Tài.
Thì ra, để
có được
hai con cá mang về,
Mẹ
chỉ
nghĩ phải
"nài" cho được
mấy
con cá trước
khi bà Tăng cho vô nồi
mà quên mất
nhà ông Tăng có bầy
chó săn rất
dữ,
tụi
chúng tôi chẳng
bao giờ
dám béng mảng
đến
bờ
rào vườn
quế
nhà ông.
Mẹ
tôi đã bị
bầy
chó săn nhà ông Tăng vây quanh và cắn mẹ
một
miếng
ngay dưới
đầu
gối
bốn
vết
răng nanh in sâu đến
mấy
tháng sau mới
lành lại,
ống
quần
bị
rách toang và nhuộm
đầy
máu, gói gạo
thì đổ
tung tóe xuống
sân gạch.
Mẹ
tôi vừa
hoảng
hốt,
vừa
đau đớn
đứng
giữa
bầy
chó, may mà ông Tăng kịp
la bầy
chó cứu
mẹ
tôi vào nhà.Nhờ
vậy
mà ông bà Tăng đưa
cho Mẹ
2 con cá mang về
và cả
nhà ra sân lượm
lại
những
hạt
gạo
dính đầy
bùn đất,
mang vào đãi sạch
để
dùng ngay cho bữa
tối
.
Ba còn bệnh nên mẹ sợ ba buồn,
tới
tối,
trời
mưa
lạnh,
vết
thương
đau nhức
không chịu
nổi,
mẹ
lẻn
xuống
bếp
cầm
một
que củi
còn cháy hơ
vào xết
thương
để
làm dịu
cơn
đau, tôi nhẹ
nhàng đến
ôm mẹ,
hai mẹ
con nước
mắt
chảy
ròng,nghẹn
ngào chẳng
thốt
ra được
lời
nào !
Anh Tôn
No comments:
Post a Comment