Trường Trần Cao Vân Hành Khúc
Trường Trần Cao Vân Hành Khúc
Monday, July 29, 2013
Sunday, July 28, 2013
SAN JOSE, NHỮNG NGÀY HỘI NGỘ - Nguyễn Thị Duy
Cuối cùng rồi
vợ chồng chúng tôi cũng đã quyết định dắt nhau về San Jose để dự hai cuộc
họp mặt. Cuối tháng Năm chia xẻ với chồng tôi niềm vui họp mặt những
người bạn lính cũ trong đại hội thứ 17 của trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt . Chồng
tôi như trẻ ra bên những người bạn đồng môn đã một thời gắn bó cùng anh nơi
quân trường mẹ, nơi ngọn đồi 4648 năm nào. Dư âm của những ngày tháng 5 còn lại
trong những chuyện vui bên lề đại hội được nhắc lại mỗi ngày thì tháng Bảy
tới. Chúng tôi lại lo chuẩn bị cho chuyến đi tiếp vào đầu tháng Bảy
trong ngày hội ngộ các cựu học sinh TCV và NTHQuảngTín với nhiều háo hức. Hình ảnh
mái trường xưa, bạn bè cũ lại tìm về như réo gọi trong tim mỗi người chúng tôi.
Để rồi chiều ngày 4 tháng bảy chuyến bay của hãng hàng không United Airline đã đưa chúng tôi đến San Jose và đáp xuống phi trường nầy
đúng vào lúc 1 giờ 28 phút. Chuyến bay của anh cựu h/s TCV NT Hiếu đến từ
Virgina, cách sau chúng tôi vài phút nên cả ba chúng tôi đã được anh bạn
cũ TCV TXNghiêm trong BTC đón tại phi trường và đưa về nhà. San Jose đã chào
đón chúng tôi trong cái oi nồng của những ngày hè tháng bảy. Không có tiếng ve
kêu râm ran hay thấp thoáng dáng phượng đỏ trên các nẽo đường để nhắc nhỡ
hè về, nhưng lòng chúng tôi cứ rộn lên cái cảm xúc nôn nao khó tả. Năm giờ chiều
cùng ngày chúng tôi lại tụ họp tại nhà anh Nguyễn Diên (trưởng
ban tổ chức). Tại đây chúng tôi đã gặp được một nhóm bạn bè
mà dễ chừng như đã hơn 50 năm chúng tôi mới gặp lại. Cựu h/s TCV nhà tôi sung
sướng tay bắt mặt mừng, hết ôm người nầy lại chạy lại ôm người kia. Quay vòng lấy
bên anh nầy đây là anh Trần Q Hùng, Trần
Nhĩ, N Diên, V CMinh, Nguyễn M.Long (Quy), nầy kia là LQ Bình, T Th Anh, Ng V Điều. Lớp
đàn anh lại có anh Tr Th Phong, Võ Nha, Ng D Anh, Phan Anh, Tr X Nghiêm, Ng Th
Hiếu ...( hai ông bạn N D Anh và V Nha cũng háo hức ngày họp mặt không kém
chúng tôi, hai anh đã "mất tích" từ thành phố chúng tôi đã gần một
tháng qua rồi...).
Tại nhà Nguyễn Diên. Hàng
đứng: Lương Quang Bình, Trần Nhĩ, Nguyễn
Văn Điều, Võ Công Minh, Trịnh Hòe, Nguyễn Qui (Long), Trần Quang Hùng, Trần Kim
khôi
Hàng ngồi: Trần Thế Phong, Nguyễn Diên, Trịnh Xuân
Nghiêm, Nguyễn Duy Anh
Bên cạnh các
anh còn có các chị, nào là chi Thu, chị Nguyên, chị Minh
Châu, Xuân Hoa, Bách Diệp, Lệ Hà ... Đến gần chiều tối thì chị Lài đưa hai chị
Phương Lan và Thanh Loan đến. Rồi anh Trịnh Hoè ở ngoài lững thững đi vào chào
mọi người. Tôi chưa gặp mặt anh ấy lần nào, chi biết anh qua cái "vườn
meo" của cựu học sinh TCV. Hôm ấy anh đến với quần short trắng, áo polo trắng,
vai mang túi xách, tay ôm bình rượu. Trông anh thật trẻ trung. Tôi ngồi ở cuối
bàn, mắt lim dim (vì giờ giấc ở hai miền Đông và Tây nước Mỹ khác nhau) nên
"trông gà hoá ra cuốc". Tôi cứ tưởng một hậu duệ của một cựu học sinh
nào đó được sai mang rượu đến làm mồi cho các bác các chú nên tôi vuột miệng hỏi
mấy chị ngồi gần "Nè! chứ thằng đó con ai rứa ? ". Tôi nghe có tiếng
trả lời của ai đó "không biết con nhà ai nữa … ". Khi các anh nhận ra
nhau, chào hỏi lao xao, bắt tay, vỗ vai. Tôi đi lại gần hỏi nhỏ cựu học sinh
nhà tôi mới tá hoả khi biết đó là anh Trịnh Hoè. Đây cũng là một lần rút
kinh nghiệm, lần sau tôi phải cẩn thận hơn. Riêng tôi trong chiều nay cũng thật
bất ngờ khi gặp mặt thằng bạn cũ đã cùng tôi mài đũng quần ở
trường tiểu học Kỳ Mỹ (Quáng Rường). Đoàn Ngọc Hồng chạy đến ôm lấy tôi và hỏi
"Nhớ ai không ? ". Tôi đoán trật lất nên có ai đó nhắc tôi "Đoàn
Ngọc Hồng đó!". Tôi nhận ra nó và rồi mừng quá nên
cũng ôm chầm lấy nó mà quên mất sự có mặt của cựu học sinh TCV nhà tôi
đang đứng nhìn bọn tôi vui và hồn nhiên như thời thơ ấu. Đêm đã về khuya
nhưng câu chuyện vẫn cứ còn kéo dài không dứt. Bên ngoài pháo hoa nổ đì đùng, bừng
sáng trên bầu trời để mừng ngày lễ Độc Lập như chia xẻ với niềm vui hội ngộ của
chúng tôi.
Ngày hôm sau, thứ sáu xôn xao với
ngày tiền đại hội, nhóm trẻ NTHQT và TCV (khối 68 -75) tụ lại ồn ào nơi nhà Cúc
Thạnh. Nhóm già lại râm ran ở nhà anh chị Ngộ Tịnh. Ở đây họp mặt đông đủ bạn
bè hơn ngày hôm qua, có nhiều anh chị "niên trưởng" mà tôi chưa
bao giờ được biết. Đang đi vòng vòng tham quan cái vườn rau của nhà anh
Ngộ tôi nghe mấy anh nói lao xao là "có Thiều Lợi về nữa đó, đang đứng
đàng kia kìa ". Tôi vội vàng chạy lại phỏng vấn anh ấy tíu tít "Anh
đang ở Hawaii về đây hả ?"; " Không, tôi đang ở CaLi "; "Hồi
trước anh học Pháp văn và cùng khối lớp với chị Lạc của em phải
không ?"; " Ờ... ờ..."; " Lần trước anh về VN có chụp hình
chung với mấy anh Diện, Yên?, Mấy anh ấy có gởi hình qua đây ";
"Ờ... ờ...". Tôi ngờ ngờ suy nghĩ tại sao anh Th Lợi lại ở
CaLi, sao tôi hỏi cái chi anh ấy cũng ờ...ờ, mà tôi còn nhớ khuôn mặt anh
Thiều Lợi hơi dài chứ không như cái anh nầy, mà theo thông báo của BTC thì anh ThLợi
không về dự được mà. Đến khi anh ấy ghi tên và địa chỉ của mình đưa cho anh NT
Hiếu mới
biết tên anh ấy là
anh Triệu Lợi. Tôi lại bị một "vố " nữa chỉ vì bộp chộp trong
cái háo hức niềm vui họp mặt. Thiệt là vui. Chị Tịnh giỏi dang quá, chị
chuẩn bị nhiều thức ăn thật là hấp dẫn. Chúng tôi vì có cái hẹn khác nên phải
chia tay ra về, tuy vậy trước khi ra về tôi cũng không quên chụp hình với các
anh chị và có chụp luôn cả cái bàn tiệc đầy thức ăn ngon của chị Tịnh để làm kỷ
niệm.
Sáng thứ bảy, ngày tiền đại hội
của BTC tai hội trường của trường trung học Yerba Buena. Chúng tôi
đến hơi trể vì cùng phụ với anh TX Nghiêm trong BTC đi nhận thức ăn (đã được chị
Minh Châu đặt nấu) để đem về chỗ họp mặt. Hai nồi bò kho thiệt lớn, bốn khay
xôi bốn màu và bốn khay gỏi. Chúng tôi khệ nệ mang vào thì đã thấy bè bạn tề tựu
đầy đủ ở đây rồi. Từng nhóm, từng nhóm tụ lại để chụp hình. Tôi quýnh quáng với
niềm vui như sắp vỡ oà ra. Lăn xăn chào người nầy, hỏi người kia.
Chỗ nào có chụp hình là tôi chạy lại . Đứng đàng kia là Kim Phượng,
Kháng, Vọng , Cúc (Thạnh), Cúc (Chất), Yến , Mẫn ... Lý thị Ngô nắm lấy áo tôi
"Mi nhớ ai đây không ?" Tôi đang kiểm tra lại trí nhớ của mình thì nó
trừng mắt hăm doạ "Mi mà không nhớ ra tau, tau đánh mi chết tại chỗ
cho biết mặt ...”. Tôi nhớ ra rồi ..."Lý thị
Ngô phải không? ". Cái miệng nó vẫn liếng thoắng như ngày
xưa. Lúc nào cũng tay
xách cặp, miệng nói ồn ào chạy lạch bạch trên hành lang trường Nữ. Sau bao năm
xa cách, trải qua bao biến đổi của cuộc đời. Các bạn bè của tôi bây giờ đứa nào
cũng thay đổi đi nhiều. Nhưng còn đâu đó vài nét trên khuôn mặt và chúng
tôi vẫn nhận ra nhau. Gặp Cúc (Chất) tôi phải nhìn một hồi lâu tôi mới nhận ra
nó. Nó hơi khác xưa chắc tại cái răng "siết" của nó không
còn (nhớ hồi xưa bọn lớp tụi tôi cứ gọi nó là "Cúc siết").
(tôi nhắc lại mấy cái "nick name" của các anh chị và các bạn với lòng
thương yêu và trân quý mong các anh chị và các bạn đừng giận tôi). Tôi cũng bái
phục cô bạn của tôi. Qua được xứ người trễ tràn như vậy mà cũng có ý chí học
thêm để làm cô giáo. Trong cái lứa "vợ tù cải tạo" của tụi tôi
"Cúc siết" đã dẫn đầu, tụi tôi không đứa nào theo kịp. Tôi quen thân
với "Cúc siết" qua cái tình "vợ tù cải tạo" hơn là
tình bạn học cùng trường ngày xưa. Những tháng ngày 75 hai đứa đều
"mất dạy". Cúc cởi chiếc xe đạp "mini " lang thang đứng
chờ chực cửa hàng,
mua đi bán lại. Còn tôi sau một thời gian chờ đợi xin xỏ chỗ
nầy chỗ kia, tôi được trở lại với nghề. Tôi thường tìm Cúc để đẩy những
thứ hàng nhu yếu phẩm được phân phối nhờ nó bán giùm lấy tiền mua quà đi
thăm nuôi. Bởi vậy tụi tôi thường hay gặp nhau trong những ngày tháng ấy.
Tôi đưa mắt dáo dác tìm kiếm Thanh Vân ("chè 170" người bạn đời của
anh Tôn Thất Minh) nhưng có người nói vợ chồng nó có trở
ngại gì đó nên đổi ý không về được. Nhưng rồi thứ bảy, anh Diên phải chạy
lên phi truờng đón vợ chồng nó đến San Jose lúc 11:giờ
30 tối. Chắc "tiếng chim gọi đàn " cứ hối thúc trong tim nên vợ chồng
nó chịu không nổi mà phải bay về. Ở đàng nầy là các chị Cúc Huệ, Phương Lan, Huỳnh
Lan, Thanh Loan, Bich Ngọc (Phước), Ngọc Một), Em (Viết), Huệ (ga),
chị Lài ... Đây là những người bạn thân thiết của chị tôi của một thời áo trắng.
Hôm nay tôi gặp được nhiều anh chị, nhiều người bạn mà tôi
người chủ căn nhà tôn nằm ở cuối
con hẽm ở đường TCV mà mẹ tôi đã mua lại.
Gặp lại Cô Diệu, Tiến Trình, Kết, Tấn (Diệu), Đức Anh, Ánh (anh của M Châu)... đã đến
từ VN. Đúng là trái đất tròn nên cuối cùng chúng ta vẫn gặp lại nhau. Bên
trong Hội Trường các bạn Minh Châu, Dưỡng, Phượng, Xuân Hoa, Lệ
Hà ....trong ban tiếp tân bận rộn chào đón các thầy cô và
các cựu học sinh về ghi tên, đặt mua CD, phân phối Đặc San, Ly cốc kỷ niệm.
Quang cảnh lao xao "vui như ngày hội". BTC đã bắt đầu khai mạc
buổi tiền hội ngộ. Mọi người lần lượt ổn định chỗ ngồi. Sau nghi thức chào quốc
kỳ, quốc ca Hoa Kỳ và VNCH. Tưởng niệm thầy cô và những cựu học sinh xuất
thân từ trường TCV, NTHQT đã hy sinh trong cuộc chiến vừa qua để bảo vệ đất
nước nói chung và trường TCV, NTHQT nói riêng, hay hoặc
vì bệnh
tật. Sau đó anh Nguyễn Diên với dáng người khắc khổ, đã dám gồng mình đứng
ra đại diện các bạn bè TCV cũ làm trưởng ban tổ chức cho ngày họp mặt lần nầy.
Anh đã bận rộn thật nhiều trong mấy ngày nay (ở đây tôi cũng không quên nhắc đến
công sức của chị Hà vợ anh Diên, chị luôn sát cánh bên anh Diên giúp anh thực
hiện thành công hai ngày họp mặt vừa qua đúng như câu mà mọi người chúng ta hay
nói "Sau lưng sự thành công của người đàn ông luôn luôn có bóng dáng của
người đàn bà "). Anh thay mặt cho BTC đọc diễn văn khai mạc cho ngày họp mặt
thật đầy đủ ý nghĩa. "Em xi " T Th Anh, Phan Anh giới thiệu bạn bè ở
xa, ở gần đã về họp mặt hôm nay. Hội trường rộn rã tiếng vỗ tay.
Không khí trong hội trường thật
là vui vẻ, ồn ào. Hòa với niềm vui ấy, tôi đã quên mất mình đã là "bà già
sáu mươi hai tuổi " nên đã la hét cổ động cho bạn bè tôi. Mà làm sao tôi
không cổ động được khi các anh chị, các bạn bè tôi đã vượt qua mọi trở ngại
trong cuộc sống để về đây hội ngộ với các thầy cô, bè bạn mà đã từ lâu
chưa gặp lại. Có anh chị đến từ Đức Quốc, từ Úc Châu, từ Hà
Lan, từ Canada, từ Việt Nam. Nhiều anh chị đã khó khăn khi sắp xếp gởi gắm
cháu nội, cháu ngoại ở nhà để "ông bà đi họp mặt bạn bè ". Các bạn bè
từ các tiểu bang xa, hay gần nhất là nam CaLi mà cũng phải lo đi sớm một ngày
hay dậy sớm lái xe từ lúc 4 giờ sáng cho kịp giờ khai mạc. Chương trình
văn nghệ ngày hôm nay cũng thật là phong phú. Mở màng cho chương trình là hợp
ca "Trần Cao Vân hành khúc" do cựu nam sinh TCV Tôn Thất Minh biên soạn.
Trong thời gian gấp rút mà nhóm hợp ca TCV đã trình bày thật hay và nhuần
nhuyển. Các cựu nữ sinh NTH và nam sinhTCV (nhóm 68-75) cũng tham gia đóng góp
một hợp ca. Tôi thật cảm động khi thấy các em đã nhắc lại hai cái mốc thời
gian vào trường và xa trường của các em. Hai cái mốc thời gian mà tất cả chúng
ta không thể nào quên. Thương các em xa trường vào đúng lúc biến cố một ngày 75
ập đến. Miền nam VN tự do không còn nữa và cũng đã cuốn mất đi của các em cái ước
mơ một thời mới lớn. Hoàn cảnh kinh tế gia đình, lý lịch của cha, anh cũng đã
ngăn cản bước chân của các em
trên giảng đường đại học. Hôm nay các em tụ về đây để tìm gặp lai các thầy cô,
các bạn bè và
đã gởi gắm lòng mình
vào nhạc phẩm "Hoa soan trên thềm cũ ". Bên cạnh các em 68-75 tiếng
hát vượt thời gian của thầy Lê đào Duyến, giáo sư trưởng ban văn nghệ của NTH
Quảng Tín ngày nào đã đưa cả hội trường trở về với khung trời NTHQT dấu
yêu xưa, với con đường Nguyễn Du ngập tràn màu áo trắng mỗi buổi
tan trường. Thầy Vũ Huấn ấm áp trong "Thu quyến rũ" chắc cũng đã quyến
rũ chị Huỳnh Lan một thời tuổi trẻ (tụi em chỉ "đoán mò" thôi, mong
thầy và chị Huỳnh Lan thứ lỗi) . Chị Xuân Thu, tiếng hát nổi tiếng một thời
ở sân trường TCV ngày nào. Chị ngọt ngào, ấm áp qua nhạc phẩm "Đâu
phải bởi mưa thu" đã được mọi người vỗ tay thật nhiều. "...Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở
mùa hè của tôi đi đâu ....". Tiếng hát của Khánh Hồng (phu nhân của cựu
h/s T Y Hòa ) vút cao trong hội trường đã làm lòng tôi bồi hồi nhớ lại
mái trường xưa rực rỡ phượng hồng mỗi mùa hè đến. Trần CaoVân ngày
xưa của tôi bây giờ không còn nữa. Cây đa, mái ngói, tường vôi đã đi vào quá khứ.
Nữ Trung Học nghe nói đã được nhập chung vào khuôn viên của bệnh viện .... Hình
ảnh mái trường xưa hiện ra nhạt nhoà trong ký ức của tôi. "Ôi! trường xưa ôi! lòng tôi vấn vương
muôn đời. Bao ngày vui chưa mờ xoá trong tâm hồn..." .
Về họp mặt lần nầy, chỉ lèo tèo mấy đứa bạn
cùng lớp với tôi năm nào. Yến, Mẫn, Thu Thuỷ (Thuỷ lùn) ...., ngày hôm
sau lại có thêm được Thanh Vân. Bạn bè cùng lớp với tôi giờ tản mác nơi đâu ...
Đâu rồi bộ năm "ngũ quỉ" của tôi. Đinh
Như Ngọc (Đinh Thế Hiển), Trần Ngọc Mai (Đông Thành), Phan Mỹ Khánh, Võ Thị An
(sau nầy đổi thành Huỳnh Thị Dã Thanh ) và Nguyễn Th Duy. Một thời phá bạn,
quậy trường của những ngày Nữ Trung Học vừa mới thành lập.
Ngày chủ nhật là ngày họp mặt chính thức, được tổ chức tại nhà hàng Grand Fortune. Ban tiếp tân lại lăn xăn tiếp đón những bạn bè mới về dự trong ngày hôm nay. Các cô nữ sinh NTHQT "sồn sồn" duyên dáng trong những chiếc áo dài trắng, cười nói huyên thuyên, cắp tay nhau "đi qua cỗng trường". Từng nhóm, từng nhóm tụ lại chuyện trò vui vẻ. Hôm nay trông ai cũng như trẻ hơn, đẹp hơn. Mọi người ai cũng "tranh thủ" chụp hình kẻo không còn có cơ hội gặp nhau đông đủ nữa. Đã đến giờ khai mạc nhưng Ban Tổ Chức vẫn không thể nào ổn định chỗ ngồi cho mọi người. Ai cũng đi vòng vòng, ghé bàn nầy, nhập vào bàn kia chụp hình, nói chuyện. Tôi cũng vậy, tôi rủ Kim Phượng , Yến , Mẫn dắt nhau đi tìm Thanh Vân, nó ngồi chung bàn với Thủy (lùn). Vân không khác xưa nhiều , ánh mắt Thanh Vân vẫn trong sáng như ngày nào . Chúng tôi ôm nhau trong niềm vui ngày hội ngộ . Chưa ai muốn ngồi vào bàn bởi khai mạc sớm thì buổi họp mặt sẽ chấm dứt sớm, chia tay sớm ! Mọi người cứ muốn thời gian họp mặt được kéo dài ra. Cuối cùng "em xi" TTh Anh phải dùng biện pháp "quân sự”
em mới gặp lại thầy,
tụi em vui quá nên nghịch với thầy môt chút xíu mong
thầy tha thứ cho tụi em nha thầy). Các thầy tuy có thay đổi khác xưa nhưng
trông ai cũng khoẻ. Cô Ấn và thầy Huấn thì tôi đã
được gặp mặt nhiều lần.
Riêng thầy Vũ Huấn đã dành cho chúng tôi thật nhiều chân tình. Thầy đã lặn lội
đường xa lái xe đưa chị Huỳnh Lan đến thăm gia đình tôi từ khi chúng tôi mới đặt
chân đến đất Mỹ. Tình cảm sâu đậm của thầy dành cho học trò
cho bạn bè đồng hương chúng tôi không bao giờ quên ... Một thoáng áo dài trắng
chạy qua chạy lại hai bàn tiệc sau lưng tôi to nhỏ với nhau với giọng nói
nghe như hờn dỗi "Như rứa là NTH ăn theo TCV, tau không chịu đâu..."
. Vào lúc đó thì trên khán đài thầy Trần Huỳnh Mính đang phát biểu cảm tưởng của thầy trong cảm xúc bồi hồi nhớ về trường xưa. Thầy nói : "...Trường Trần Cao Vân và trường Nữ Trung Học Quảng
Tín tuy hai mà một...". Thầy Mính nói quả không sai chút nào.
"Cái thoáng áo dài ấy" "nóng" quá nên không
nghĩ xa đó thôi. NTH được tách ra từ TCV nên hai trường đã có cái duyên gắn bó
với nhau từ lâu rồi, từ đó đã có những chàng trai TCV và những cô gái NTHQT dắt
tay nhau nên duyên chồng vợ. Hay lặng lẽ nhìn nhau trong "tình chỉ đẹp
khi tình còn dang dở ..." Các bạn nghĩ sao ? ... " ăn
theo" là cái chắc phải không nờ ? ...
Chính vì lẻ đó nên chuyến về San Jose lần nầy
ngoài tình bè bạn chung lớp, chung trường, nhiều anh chị
cũng háo hức mong gặp lại dáng người xưa để "xem dung nhan ấy bây giờ ra
sao?" ...hay để nghe tim mình thổn thức nhớ lại " Ôi ! mối
tình đầu của tôi! ". Tôi đưa máy ảnh lên để kiếm một tấm
hình của một nam TCV tìm lại dáng NTH xưa để trò chuyện nhưng chậm tay quá nên
họ né mất. Anh Trần Thế Phong đã nhanh tay hơn tôi nên đã có được một tấm và đã
trình làng trong "vườn meo" của cựu h/s TCV rồi. Vậy đó,
cái tình của TCV đối với NTH thật đậm đà, thật sâu sắc ... không thể nào nói hết
được.
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, BTC đã
tuyên bố bế mạc buổi họp mặt nhưng mọi người ai cũng bịn rịn không muốn ra về.
Các anh chị, các bạn lưu luyến đứng nán lại để chụp hình, để siết chặt tay nhau
nói câu giả từ. Vợ chồng chúng tôi lại bị anh Trần Nhĩ bắt cóc dẫn về tụ
tại nhà anh Nguyễn Văn Điều để tham dự buổi họp mặt "mini" của
nhóm cựu h/s TCV, đồng hương Quáng Rường. Cựu h/s TCV quê Quáng Rường của tôi
ngó vậy mà cũng đông ghê. Có mặt hôm ấy là anh chị Trần thế Phong, anh chị
Trần Nhỉ, anh chi Trần yên Hoà, anh chị Nguyễn Văn Điều, anh Trương Văn
Châu, anh Nguyễn Minh Long (Quy), chị Võ Thị Mính, Đoàn Ngọc Hồng,
vợ chồng tôi : Khôi Duy. Nới rộng ra một chút đến Kỳ Lý thì có anh chị Kim Châu
(con bà Tùng), anh chị Ngô văn Thạnh, thêm người bạn từ VN qua dự họp mặt là
anh Đức Anh. Ở đây còn có hai anh Yến, Đính nhưng hôm nay vắng mặt. Chúng tôi
ngồi nhắc lại chuyện thời thơ ấu nơi làng quê Quáng Rường ngày ấy. Để mở hàng
cho buổi họp mặt "mini" này, tôi "xâm" mình phỏng vấn anh
Long (Quy). " Nè! Anh Long, tui thấy anh cũng đẹp trai, sáng sủa như rứa
mà sao hồi trước mấy anh chị cứ gọi anh là "Quy nheo" hả
?". Anh nói "Tui cũng không biết tại sao". Các anh chị
cùng rộ lên cười mà chẳng ai chịu giải thích. Chắc cái "nick name" nầy
cứ gắn chặt với anh thôi. (Nhưng không sao đâu anh Long à ! Chỉ có những người
bạn thân thiết với nhau mới gọi nhau như vậy ) . Còn Võ thị Mính thì nói "không biết
sao hồi đó mỗi lần đi học ngang qua chỗ chợ Quáng Rường mà thấy "Quy
Nheo" là tui sợ điếng
hồn " ( chắc hồi nhỏ anh Long (Quy) cũng “quậy”lắm hỉ ). Ai cũng tấn
công phỏng vấn ông rễ Quáng Rường TKKhôi . "Tại sao mi làm rễ QR mà
không báo cáo thổ địa ? ". Cuối cùng anh Trần Nhĩ phán một câu
"Cái thằng ni thinh thinh mà rinh cây vú sữa " (trong vườn nhà tôi,
Ba tôi có trồng một cây vú sữa thật là sai trái, giống cây nầy
được Cô tôi đem về từ
miền Nam nên rất quý đối với bà con quê tôi).Vui quá!
Tại nhà anh Điều: Duy, v/c Hòa,
Cúc (Thạnh), anh chị Phong Diệp, v/c Kim Châu, v/c Trần Nhĩ, Nguyễn Qui (Long),
ĐN Hồng (đang chụp hình)
"bà Ký" Tam
Kỳ thơm lừng và được nghe những câu chuyện buồn vui trong thời thơ ấu.
Cứ mãi vui nói chuyện, bên ngoài trời đã tối lúc nào chúng tôi không hay biết.
Chia tay nhau ra về chúng tôi không quên cảm ơn anh chị Nguyễn Văn Điều đã tạo
điều kiện cho chúng tôi có được một buổi họp mặt thật ấm áp tình bè bạn và tình
đồng hương Quáng Rường. Các anh chị trong nhóm Quáng Rường lại hẹn nhau gặp
nhau sáng hôm sau tại trung tâm thương mại Century mall. Sáng thứ hai chúng tôi
gặp nhau tại chỗ hẹn để "vét cú chót " trước khi chia tay ai về nhà nấy.
Nhóm Nam Cali cũng đã có mặt ở đây rồi.
Chúng tôi lại ngồi lại
bên nhau ồn ào trò chuyện, chụp vội mấy
tấm hình để ghi lại những kỷ niệm khó quên nầy. Anh chị Trần Nhĩ đã làm
"khổ chủ" mời chúng tôi mỗi người một dĩa cơm tấm thật ngon. Những ân
tình của anh chị dành cho cả nhóm chúng tôi đã in sâu trong lòng mỗi người.
Thay mặt cho nhóm Quáng Rường, nhóm nam Cali tôi xin gởi đến anh chị lời cảm ơn
chân thành. Chúng tôi cùng nhau tụ lại trước cửa Century Mall để chia
tay. Chúng tôi lại gặp nhóm NTHQT nên phút chia tay lại kéo dài
Charlotte, một ngày tháng bảy 2013
Nguyễn Thị Duy
Subscribe to:
Posts (Atom)