Trường Trần Cao Vân Hành Khúc

Trường Trần Cao Vân Hành Khúc

Wednesday, January 8, 2014

Thơ NGUYỄN TẤN SĨ (cựu hs TCV)





Mẹ còn bận bịu chợ quê
Buồn tro vàng mã không về vu lan

Con đò xưa hết sang ngang
Xếp con thuyền giấy mà man mác buồn

Mẹ là trái đất hình vuông
Sáu mặt xúc xắc cuống cuồng con chơi

Còn đâu nữa một bầu trời
Lưng cong vì nỗi cuộc đời cong hơn

Cơm dưa mắm..nhẹ oán hờn
Mẹ lên trời với mây rờn rợn bay

Vầng trăng đà chín cơn say
Mùa thu đã giục heo may bốn bề

Hết rồi những nẽo chợ quê
Chờ chi ! khói bếp không về nữa đâu

Mẹ còn bận bịu thiên thâu
Gió đưa vàng mã theo câu thơ buồn



BẢN THẢO


 


là xuân. Dấu chấm sang dòng
bẻ đôi nỗi nhớ uống cong nỗi buồn

là em thuở gió mưa cuồng
dòng sông cô độc cánh buồm chao nghiêng

còn bờ cát trắng cõi riêng
con chim vỗ cánh về miền xuân xa

dòng đời là những sân ga
con tàu lăn bánh đi qua, lạnh lùng

đã yên ngủ những bão bùng
ngàn cây còn ngọn gió rung, nhớ người

vẫn thầm níu gọi xuân ơi
giọt sương tí tách như rơi phận mình

giao thừa ngọn lửa lặng linh
soi trong vô tận chút tình như mơ

giao thừa lặng lẽ câu thơ
cứa đau ngòi bút phút giờ lặng yên

là xuân câu chữ ngủ quên
đã lênh đênh nhớ rồi lênh đênh buồn

 

VÀ PHỐ SẼ THU



 
ngổn ngang gạch, đá, lá hoa
mùi xăng xe máy, mùi cà phê rang
đi trong quảng cáo giăng hàng
những khuôn mặt bịt hòa tan phố phường diễn
ngồi yên nghe những con đường
niềm vui hắc ín chưa mường tượng ra
ngồi yên, ngã bốn ngã ba
tôi rơi chầm chậm như là...thời gian
mùa thu đã chật mặt bàn
đã vô tình nắng về trang trải buồn
tìm em đâu phố cuống cuồng
tôi rơi chầm chậm làm sương khói đời
giọt cà phê thỉnh thoảng rơi
hương mùa thu đấy ở vời vợi xa
lắng yên trong cõi phồn hoa
mùa thu góc phố cũng là....mùa thu


VÀ HEO MAY GIÓ
 
 

 

phố tàng ẩn một ngày rêu
Tường vôi chơm chớm nghiêng theo phía mùa
Người về nghiêng phía cơn mưa
Chào con ngõ hẹp, xin thưa tôi buồn

Vỡ tan bong bóng mặt đường
Một đôi chân nhớ cứ bương bã tìm
Phố tàng ẩn một trái tim
chút tình xưa đã khuất chìm nơi đâu
ngồi im ỉm ở đầu cầu
tôi đang hóa đá tự sâu thẳm lòng

chùm dây điện rối bòng bong
gởi xanh xao sáng và mong điều gì

đêm rồi cũng phải ra đi
mùa thu vừa mới vô vi chân ngày
tôi còn ở với cơn say
chờ em làm gió heo may...
vẫn chờ

 
NGỦ ĐÔNG






Em đi cỏ úa lưng đồi
Con chim mộ đạo cũng rời rã kinh
Một hôm mưa gọi tên mình
Nhận ra trể quá mùi quỳnh hương tan
Ai chôn cất một thu vàng
Ai tung cánh cửa tang hoang mưa dầm
Đo lòng nhiệt độ chưa âm
Sao không khí lạnh âm thầm qua đây
Kín trời chỉ một màu mây
ở trong nỗi nhớ đã đầy cõi em
môi nào như những que kem
chút tình hấp hối buông rèm ngủ đông
mơ về cọng cỏ lông chông
giờ này đã chết cóng trong gió lùa
biển ngày xưa một màu mưa
gió ngày xưa thổi lọc lừa đi hoang
 
 
NGOẢNH LẠI, TRÔNG THEO...





mỗi khi nhớ lại xức dầu
con đường trở lạnh không đâu ấy mà
đi hoài nên hoá đường xa
cái rét không ở ngoài da nữa rồi

về Nam cuồn cuộn mây trôi
dòng sông phương Bắc cũng bồi hồi theo
lại thương vó ngựa lưng đèo
nụ hôn ngoảnh lại, trông theo...một mình

về dinh ? Đâu có, về Vinh
đêm khua lời lá chẳng bình yên rơi
tàn dư rét cũng tơi bời
dầu đem ra xức chơi vơi nỗi buồn
hai vai thương nhớ căng bồng
nỗi niềm kem, bót.. nói không nên lời

Về thôi, chẳng ở người ơi
chút rêu xanh cuôi chân trời gọi nhau
mỗi khi lạnh lại xức dầu
nhớ đôi con mắt, đi đâu cũng về...

 
Nguyễn Tấn Sĩ

No comments:

Post a Comment