Nỗi buồn xếp gấp áo em xanh
Xây lưng hờn dỗi thế sao
đành
Lối xưa đan kết màu hoa nhớ
Chiều buông xỏa tóc mộng
khuynh thành
Em đứng đợi ai suốt đêm
thâu
Buồn thương vây phủ tiếng
tơ sầu
Trối mua, trăn bán tình
không vốn
Chôn cả hồn ta đáy huyệt
sâu
Ta đã chờ em suốt mấy đêm
Mấy đêm lá rụng ướp đầy tim
Không ai nghe thấy hồn ta
khóc
Quờ quạng sao trời ta tưởng
em
Áo xanh hương sắc lộng trời
thương
Xếp lại cho lòng giữ chút
hương
Tóc dài che kín màu thương
nhớ
Đêm đêm tĩnh giấc mộng vô
thường
Nhặt trộm tình em theo lá
bay
Khi em vừa khuất mấy hàng
cây
Lộng trời xanh biếc màu hoa
nhớ
Ta tưởng em vào trong đôi
tay
Từ độ tóc dài xa bến sông
Còn đâu ngày nhớ với đêm
mong
Tập thơ viết tặng em ngày
trước
Lót bước chân em sang nhà
chồng
Yêu em từ độ bướm yêu hoa
Duyên dáng xinh xinh sắc đậm
đà
Em có hay rằng tay đan kết
Đóa hoa màu nhớ giữa tim ta
Ta khóc tình ta đã lỡ làng
Từ ngày em bỏ bến sang
ngang
Cánh hoa em kết xe ngày cưới
Ta trộm nhặt về kết xe tang
Đêm về thổn thức gọi hồn ta
Tình yêu khánh tận đã vở òa
Lời đắng trãi dài theo ngọn
bút
Có đủ ươm màu một sắc hoa
Sầu dâng trần ngập cõi lòng
tan
Ai cắn tim ta máu lệ tràn
Ngồi chép bài thơ : hương
tình cũ
Bằng máu tim ta chảy suối
vàng
Nguyễn Liên
No comments:
Post a Comment