Mình mần thơ, mình thấy mình trẻ trẻ
Mình tưởng mình với mình độ hai mươi
Quên mái tóc ngã hai màu tiêu muối
Mãi nhớ chiều dìu em dưới mưa rơi
Ôi ! là tưởng cả phương trời mộng ảo
Ngồi nhìn trăng đưa tay vớ cung hằng
Nghe gíó nhẹ tưởng chân em khe khẻ
Ngoảnh mặt buồn trời lồng lộng sao băng
Em cứ đi đời ngày mai không hẹn
Dẫu thét gào trời đất mãi êm trôi
Buổi hoàng hôn bao thương đau chồng chất
Nụ hôn đầu còn cháy bỏng bờ môi
Vừa thấp thoáng đường trần gian lục thập
Trôi bồng bềnh đôi đứa dạt đôi nơi
Giữa thế nhân trông nhìn bờ huyệt mộ
Ta với thơ ...hạnh phúc với mưa rơi
Nguyễn Liên
No comments:
Post a Comment