Trường Trần Cao Vân Hành Khúc

Trường Trần Cao Vân Hành Khúc

Thursday, February 6, 2014

Thơ Phạm Thanh Chương - CHS Trần Cao Vân




Phạm Thanh Chương
Sinh năm 1949 tại Phương Đông, Trà My, Quảng Nam
Cựu học sinh trung học Trần Cao Vân, Tam Kỳ.
Biên tập viên tuyển tập thơ văn Áo Trắng (1991 – 2005)
Hội viên Hội Nhà văn TPSG.
Trước 1975 viết cho tạp chí Văn.
Đã xuất bản:
- Quanh tôi hiu hắt cuộc đời (thơ) Hành Động 1971
- Khói chiều (thơ) NXB Trẻ 1994.

Khói chiều




Lòng vẫn tưởng trong ngày ta trở lại
Dưới hiên xưa mẹ ngồi đợi ta về
Đám mây cũ sau nhà bay lặng lẽ
Cụm khói chiều quanh quẩn dưới trời quê




Con sông nhỏ bến đò xưa thơ ấu
Hàng dừa cao lồng lộng trước sân nhà
Nắng vàng rụng trên cánh đồng cỏ biếc
Bếp lửa hồng ấm lại những ngày qua


Mười năm ấy ngày ta về đã khác
Mảnh sân rêu lá úa ngập rơi đầy
Chỗ mẹ ngồi bao giờ ta quên được
Dẫu bụi mờ hương khói ở quanh đây


Chiều chầm chậm rơi dần ngoài đầu ngõ
Mẹ chờ ta lặng lẽ những tháng ngày
Giàn thiên lý mẹ trồng khi ta lớn
Mùi hương còn thoang thoảng dưới mưa bay


(từ Tập thơ “Dâng Mẹ lòng con”)


Ngoan Như Cặp Vở Trên Tay






Gởi em những sợi mưa bay
Chút se se lạnh sáng nay đến trường
Gởi em một thoáng mây vương
Lẫn trong cây lá trên đường em qua

Hương đồng ngai ngái cỏ hoa
Ngàn hoa chút gió hiền hòa gởi em
Long lanh trên búp lá mềm
Hương cau bay nhẹ trên thềm nhà xưa

Bâng khuâng trên đám cỏ thưa
Vòng xe quay nhẹ phố trưa em về
Gởi em nỗi nhớ xa quê
Mây đùn khói tỏa chân đê cuối ngày

Ngoan như cặp vở trên tay
Hiền như những sợi mưa bay cuối mùa
Em về khép nép lời thưa
Nghiêng nghiêng bím tóc gió lùa xuống vai

Khói Sương



Mảnh sân cũ ta về rêu đã úa
Dầu thời gian khuya sớm mẹ nơi này
Cụm khói chiều còn vương trên mái rạ
Cứ ngỡ rằng mẹ vẫn ở quanh đây

Mùi cỏ dại từ ngày ta thơ ấu
Mười năm xa màu cỏ biếc bên lòng
Tiếng võng trưa hắt hiu như đời mẹ
Theo tháng ngày mòn mỏi vời chờ mong

Đây giàn mướp ra hoa ngày ta lớn
Bướm và hoa vàng nắng ban chiều
Ta hỏi với mưa bay ngoài cửa
Hỏi một đời mẹ vui được bao nhiêu?

Ta về lại khi bao điều đã khác
Mưa chiều nay rơi quanh chỗ mẹ nằm
Dòng hương khói có ấm lòng mẹ được?
Nơi xa nào, lặng lẽ cõi ngàn năm!

Về Muộn




Trời lạnh buốt chuyến tàu ba mươi Tết
Mảng nắng chiều sót lại cũng vừa tan
Nghe thoang thoảng mùi khói đồng ai đốt
Đường tàu qua lấm tấm những hoa vàng


Chuyến tàu cuối tôi về không kịp nữa
Mảnh sân rêu đầy lá với mưa bay
Tôi cứ ngỡ phía sau nhà, bếp lửa...
Mẹ chờ tôi ấm lại biết bao ngày


Giàn thiên lý đã mười năm xa ấy
Còn hương thơm như chiều đó tôi đi
Gốc mai cũ sáng xuân về có nở
Vàng nhánh xưa hay có khác điều gì?


Xin tạ lỗi với quê nhà cùng mẹ
Mười năm xa như một thoáng mây bay
Đây khung cửa mẹ tôi ngồi ngóng đợi
Mười năm qua chợt vắng buổi chiều nay.



MAI NÀY



 
Rồi mai về dưới hiên đời
Nghe như từ thuở đất trời hoang sơ
Ngỡ rằng… nào có ai chờ
Hắt hiu cuối bãi đôi bờ cỏ lau
Ai người nghìn những năm sau?
Cỏ rêu đâu biết nỗi đau của người
 
 
NGÀY VỀ



 
Lưa thưa đám cỏ sau nhà
Quạnh hiu tiếng bước chân ta trở về
Mười năm trở lại thăm quê
Nghìn sau ai biết nỗi tê tái này

  
QUÊ NHÀ


 

Xe qua đồng bãi bụi mờ
Khói chiều từng cụm ven bờ tre xa
Đất trời lặng lẽ quanh ta
Đèo cao, núi khuất, quê nhà mưa bay…
 
 
VƯỜN XƯA


 

Em về lại thăm khu vườn ngày cũ
Sao lơ ngơ đứng giữa bóng chiều tà?
Nghe nhè nhẹ trong màu xanh của lá
Hương ngọc lan thoang thoảng góc vườn xa

Vẫn còn đó con đường mòn rêu phủ
Sau bờ tre thấp thoáng một khung trời
Bên thảm cỏ ngày xưa em đứng đợi
Sao lạc loài như đứng giữa trùng khơi
 
Khi cánh cổng khu vườn xưa khép lại
Những mầm xanh vừa đâm nụ trên cành
Em quay mặt bước đi và bật khóc
Một chút gì còn lại rất mong manh…

Phạm Thanh Chương
(cựu hs Trần Cao Vân)

No comments:

Post a Comment