Ta xơ xác bờ lau vùng gió cát
Em hồn nhiên chim hót giữa bình minh
Niềm cay đắng chân ta đời du mục
Em trầm mình ngọt lịm tuổi nguyên trinh
Trời mở gió ta vội làm thi sĩ
Mãi ru tình ru chỉ một em thôi
Mong trần gian xoá tan mờ cát bụi
Lối em về ngàn hoa cỏ tinh khôi
Dừng vó ngựa bên đường trăng lênh láng
Lòng bâng khuâng lộng ngọc bước em về
Ta ngây ngất men tình say chếnh choáng
Đang trầm mình ngất lịm cõi đam mê
Em đã đến bên ta em đã đến
Mang hồn nhiên từ cuối bể cùng trời
Mang hồn nhiên từ cuối bể cùng trời
Ta chết lặng vì nụ cười thuỷ thảo
Em của ta và của chỉ ta thôi
Rồi từ đó trên biển đời cay đắng
Chao chao nghiêng ta gượng đứng bao lần
Em mất hút cuối chân đời yên lặng
Ta một mình đi lại giữa lang thang
Huỳnh Giải
TCV
No comments:
Post a Comment