(tặng người Tiên phước)
Chuyến xe nào đưa tôi về Tiên phước
Nhìn lại hàng cau xỏa tóc dâng sầu
Nơi hai đứa đã bao lần nguyện ước
Học hành chăm, nên hữu ích cho đời
Ngày em lớn tay còn ôm sách vở
Tuổi học trò như lá ngủ trên cây
Niềm mơ ước xua tan màu khói phủ
Chiến chinh dài nuôi đất mẹ buồn vây
Ngày tháng trôi nhanh ấu thơ bỏ lại
Độ trăng rằm em đẹp tuổi tròn thương
Tôi mười tám quê hương tràn khói lửa
Từ biệt em tôi tay súng lên đường
Một buổi giặc tràn qua xóm nhỏ
Bỏ thôn làng, bỏ lại mái trường xưa
Rồi mẹ, rồi em, bà con lối xóm
Chạy thoát nơi nào súng đạn đêm qua
Bước quân hành về quê em đuổi giặc
Xóm nhỏ điêu tàn vắng bóng em tôi
Vẫn dòng sông xưa, đồi xanh cao ngất
Còn em tôi rày lưu lạc đâu rồi ?
Tiên phước quê em trầu, tiêu cay xé
Tiếng em cười ngọt lịm cả hồn tôi
Từng buổi tan trường từng hồi đưa đón
Vắng em rồi tôi bổng hóa mồ côi
Từ độ xa em, bao mùa đau khổ
Tháng năm dài tôi cầu khẩn đêm đêm
Nguyện trời cao cho đời thôi giông bão
Để được về quê Tiên phước thăm em
Nguyễn Liên
No comments:
Post a Comment