(Tiếp nối bài thơ của Nguyệt và Liên)
Vầng trăng thì ở
trên cao
Núi non cách trở
làm sao đến cùng?
Nước non đã đến vận
cùng
Gây nên bao cảnh
hãi hùng đảo điên
Buồn vì cơ nghiệp
tổ tiên
Ngàn năm gầy dựng
bổng nhiên tan tành
Chỉ vì hai chữ Lợi
Danh
Tình người mất hết
để giành cái Ngôi
Nhìn về quê cũ của
tôi
Lối xưa trường cũ
hết rồi còn đâu
Cho dù tình nghĩa
thâm sâu
Cũng đành nhung nhớ
buồn sầu tiếc thương
Sáu mươi năm, một
đoạn đường!
Làm người phải lấy
yêu thương làm đầu
Nhớ người xứ Quảng
có câu:
"Ít mưa nhiều
nắng dãi dầu tình quê
Ai đi cách trở sơn
khê
Nhớ tô mì Quảng
tình quê đậm đà"
Thôi thì mời đến
Bolsa
Tình người xứ Quảng
dù xa vẫn còn.
Nguyễn Văn Mỹ
No comments:
Post a Comment